Đi. Niềm hạnh phúc tràn ngập sau khi đã hoàn thành vô vàn nghĩa vụ của một thực thể xã hội bị ràng buộc, rồi hồ hởi xách ba lô lên đường. Những vạt rừng già âm u huyền bí, những bãi biển hiếm hoi dấu chân người, những triền núi tua tủa đá tai mèo nhọn hoắt, những dòng sông cuồn cuộn nước chảy, những số phận kỳ lạ nép mình nơi những bản làng âm u, những phong tục chưa bao giờ được nghe thấy, những món ăn ngọt ngào hạnh phúc hay mặn chát khốn khó… ấy là những món quà mà thiên nhiên hào phóng trao tặng cho những tín đồ trung thành, là vòng nguyệt quế mà cuộc sống hào sảng gắn lên vầng trán những người có tâm.
Mà cũng chính tại vệ cỏ bên đường của một lần dừng chân, tại một ổ rơm quấn vội cho một giấc ngủ tha hương, tại một bữa cơm muối bà con chia sẻ với kẻ lỡ bữa, tại một đêm rượu bập bùng trên một đỉnh núi mờ suơng, tại một chiều muộn cuồng tửu nơi cửa bể mịt mù sương khói… những kẻ lữ hành thao thức nhìn lại mình để rồi lớn lên với những ý nghĩ tốt đẹp về con người.
Đi. Cuộc sống nơi thị thành làm chúng ta luống cuống với sự hững hờ, đau đớn với cái ác, lạc lõng với sự bon chen, giật mình với sự thờ ơ, nhạt nhẽo với sự quen thuộc… Chúng ta lột xác mình, làm mới mình, dằn vặt mình trong những chuyến đi. Đi để thấy mình thật ích kỷ và ham hố, đi để thấy mình còn quá hạnh phúc trong cuộc đời này, đi để sống nhân ái hơn, đi để run rẩy chìa bàn tay ra với đồng đội, đi để qua những khoảnh khắc cận kề với cái sự sinh ly tử biệt mới thấy cuộc sống này đẹp đến nhường nào.
Trích Hạnh phúc lang thang
Ảnh sưu tầm của Tài Đạt