Trong đời người có nhiều thứ nghiện. Người nghiện gái đẹp, kẻ nghiện rượu ngon, mê hàng hiệu. Trong số đó, có một thứ nghiện mang tên “đi”.
Cả năm không có chuyến nào theo đúng nghĩa từ “đi”, chôn chân giữa Hà Nội mịt mờ khói bụi, giữa những bức tường bê tông quanh năm chỉ tỏa ra thứ hơi mát nhân tạo của điều hòa, tôi như chú cá nhỏ bị vứt lên cạn, cố ngáp ngáp lọc tìm chút không khí và tự hỏi: “Nơi nào có trời xanh mây trắng bay?”
Ảnh: Tài Đinh
Bước ra khỏi một ranh giới địa lý cũng tựa như bước ra khỏi cánh cổng cảm xúc tồn tại miên viễn trong tâm trí mình. Đấy là khi bạn ngước mắt nhìn lên bầu trời và tự nhủ mình phải nhìn ngắm màu mây của một khung trời khác.
Với những kẻ nghiện đi, dường như mỗi bầu trời đều xanh theo một cách riêng, gió rầm rì kể chuyện theo một cách riêng. Đắm chìm trong đó, xỏ chân vào đôi giày mòn vẹt theo những đoạn đường, những đoạn đời, họ hệt như một chú chim nhỏ được vút lên giữa trời xanh, mừng vui chạy đi, bay đi, khám phá đi, trái tim tràn ngập gió mát và bay lên tựa cánh diều.
Ảnh: Bùi Đăng Khoa
Tôi chỉ khâm phục những người quả thực là kẻ “nghèo”, và cũng chẳng xông xênh nổi về thời gian, nhưng trong những bộn bề của đời họ luôn có những ngăn rất đỗi ngọt ngào chỉ dành để đi.
Đi – hãy để cảm xúc của bạn đi theo. Hãy tự mình lựa chọn hành trình chứ đừng đơn thuần mua một gói “tour”, bởi sự phục vụ từ A-Z sẽ chẳng giúp bạn học thêm điều gì mà chỉ khiến chuyến đi dường như không bám bụi. Nhưng cũng chẳng ai bắt bạn đi với không một xu dính túi, hoặc liều lĩnh quăng mình vào những mối hiểm họa không biết trước.
Ảnh: Nguyễn Huy Hoàng
Thế giới xung quanh giống như một cuốn sách kỳ thú, mà nếu từ chối những chuyến đi và chôn chân một chỗ, bạn mới chỉ đọc được một trang
Có khi xúc cảm héo mòn, những ý nghĩ non xanh úa tàn trong lồng ngực, chỉ ước sớm mai mở mắt ra đã thấy ngay một khung trời khác.
Ảnh: Quyền Mờ
Thì đi! Nếu đã đam mê, bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng để lên đường, trái tim luôn chuẩn bị cho những vòng cua gấp khúc, những đèo dốc thẳm sâu, những cung đường dài mê mải.
Một chuyến đi “đầy ắp” phải có nghe, nhìn, ngửi, nếm và cảm. Mùi vị cuộc sống không thể mãi mãi là mùi cafe thơm lừng đúng chuẩn ở một góc quán sạch bong quen thuộc nào đó, nó phải là mùi của chuyến xe khách nhộn nhạo với đủ loại câu chuyện, đủ loại cuộc đời, mùi nắng khét cháy trên mái tóc, mùi thơm nức của đủ thứ đặc sản chưa rõ tên, mùi của cây và lá, mùi của những thành phố lạ…
Mỗi khi tới một nơi nào đó, tôi thường thích lang thang trên đường, lân la vào những khu chợ hay lần mò quán xá vỉa hè. Sống như người ta đang sống, đó là cách khiến tôi cảm thấy mình luôn là người quen giữa một vùng đất lạ.
Ảnh: Phan Ngọc Sang
Đi đi, đừng sợ! Những thành phố xa lạ, những vùng đất mới mẻ vẫn luôn có sẵn lòng nhân hậu, chỉ cần bạn dám bước và hòa mình vào nó. Có những vùng đất nơi tôi tới và trở đi trở lại quá nhiều lần, đến nỗi nó trở thành một chốn bình yên mà mỗi khi trái tim mệt mỏi lại muốn tìm về. Ai trong đời rồi cũng sẽ có một chuyến đi đáng nhớ. Cứ đi, rồi sẽ thấy nơi nào cũng có trời xanh mây trắng bay.
Ảnh: Nhut Tran
~ Nguồn bài viết: #phuotcungradio ~
Hình ảnh: Tài Đạt tổng hợp
Bài viết và hình ảnh đã được cho phép chia sẻ trên website và fanpage Tài Đạt!